Tháng ba, mùa hoa xoan nở. Em nhớ anh thật nhiều. Đã bao lần mình cùng sánh bước trên con đường làng bung nở từng chùm hoa tim tím. Anh nâng niu từng cánh hoa xinh và say sưa đọc cho em nghe những vần thơ đẹp :
Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo thôn Đoài hát tối nay…
(Nguyễn Bính )
Anh yêu biết bao màu tim tím mơ mờ của loài hoa nhỏ bé:
Đường tình đã nở hoa xoan
Lao xao gió gợn hân hoan lá chờ
Trên cao ngan ngát hương đưa
Em ơi tim tím mơ mờ chùm hoa…
( Xuân Diệu )
Những lúc ấy , em chợt nhận ra rằng tâm hồn anh thật giống loài hoa quê dân dã : Thuần phác chân thật mà nồng hậu, chẳng chút cao sang đài các.
Tháng ba năm nay, mùa xuân lại về nhưng “mưa xuân đã ngại bay, hoa xoan đã nát dưới chân giày”. Anh đã về nơi cõi phật, mang theo bao nỗi nhớ niềm thương. Mùa xuân trong lòng em “đã cạn”…, tiếng trống “hội chèo” trong lòng em đã lỡ nhịp. “Mình em lầm lũi trên đường” đời, “bao giờ em mới gặp anh đây”. Bao giờ ta mới trở lại mùa hoa xưa